Nếu có giải thưởng cho nghề nghiệp có mức độ "tự nguyện hành xác" cao nhất, chắc chắn lập trình viên (Developer/Coder) sẽ giành giải Vàng mà không cần đối thủ! Nói một cách hoa mỹ, chúng tôi là những kiến trúc sư xây dựng nên thế giới số; nói một cách thực tế hơn, chúng tôi là những người hầu bàn của máy tính, sẵn sàng phục vụ nó mọi lúc mọi nơi, chỉ để đổi lấy... một dòng code chạy "nuột" mà không báo lỗi. Lập trình viên không chỉ là một công việc, đó là một phong cách sống. Phong cách sống mà trong đó, đôi giày chạy bộ được thay thế bằng dép tổ ong, ánh nắng mặt trời được thay thế bằng ánh sáng màn hình, và "hẹn hò" được định nghĩa là cuộc gặp gỡ thân mật với... con trỏ chuột.
Bạn bè hỏi: "Làm lập trình sướng không?".
Tôi cười bí hiểm: "Sướng chứ! Sướng đến mức đôi khi muốn... đập cả cái laptop để cảm nhận sự sướng trọn vẹn!".
Deadline – Khủng Long Bạo Chúa Thời Hiện Đại
À, nhắc đến deadline thì mọi nơ-ron thần kinh của dân IT lại giật giật. Nếu bạn nghĩ deadline là một mốc thời gian, bạn đã nhầm to. Deadline là một thực thể sống, một con khủng long bạo chúa không đội trời chung, và nó có sở thích đặc biệt là săn đuổi những người đang cố gắng hoàn thành công việc một cách "bình thường".
Trích dẫn "Thâm cung bí sử" của Dev: "Deadline là liều thuốc kích thích duy nhất có thể khiến một lập trình viên làm việc 48 tiếng liên tục mà không cần chớp mắt. Sau khi hoàn thành? À, đó là lúc sự sống còn của họ được tái khởi động!"
Project Manager (Quản lý dự án) luôn có một câu thần chú bất hủ: "Cái này dễ mà, code tí là xong thôi!" (It's a small change, just a quick fix!). Và "tí" của họ thường tương đương với khoảng ba đêm mất ngủ của chúng tôi.
Hãy tưởng tượng, bạn đang mơ màng về một bãi biển tuyệt đẹp, thì ting, một tin nhắn hiện lên: "Urgent Fix! Project A needs to go live tomorrow morning." Thế là bạn lại vội vàng bật máy tính, và bãi biển Hawaii trong mơ biến thành... giao diện đen thui của IDE. Nỗi khổ lập trình viên chính là đây, giữa giấc mơ và thực tại chỉ cách nhau một nút Enter.
Bug – Món Quà Bất Ngờ Đến Từ Vũ Trụ
Nếu deadline là Khủng Long, thì bug chính là một đội quân kiến lửa tinh nhuệ, sẵn sàng xâm chiếm và phá hoại bất cứ lúc nào, ở bất cứ đâu.
Sự Tồn Tại "Phản Khoa Học" Của Bug
Bạn dành 8 tiếng để code một tính năng, nó chạy hoàn hảo trên máy bạn. Bạn tự tin commit lên. Sau đó, bug xuất hiện.
Nó không phải là một lỗi logic đơn giản. Nó là một lỗi mà khi bạn hỏi nó: "Mày đến từ đâu?", nó chỉ trả lời bằng một thông báo lỗi vô nghĩa, không hề liên quan đến dòng code mà nó đang "tọa lạc".
Định luật Murphy phiên bản IT: "Mọi dòng code bạn viết đều có tiềm năng tạo ra lỗi. Và lỗi sẽ luôn xuất hiện ở nơi mà bạn không bao giờ nghĩ tới, đặc biệt là khi bạn đang demo cho khách hàng hoặc sếp."
Nhiều lập trình viên đã đạt đến cảnh giới ngồi nhìn màn hình hàng giờ, tự lẩm bẩm: "Tại sao nó lại chạy?" khi mọi thứ hoạt động, và điên cuồng gào thét: "Tại sao nó lại... không chạy?!" khi nó sập. Việc fix bug không chỉ đòi hỏi kỹ năng, nó còn đòi hỏi một trái tim thép và một liều thuốc an thần hợp lý.
"Giao Tiếp" Với Người Dùng (User)
Người dùng báo lỗi (bug) là một câu chuyện cười khác.
- Lập trình viên hỏi: "Anh/Chị làm gì trước khi lỗi xảy ra?"
- Người dùng trả lời: "Tôi chỉ click vào đây, rồi click vào đó, rồi nó hỏng! Rõ ràng là do code của các bạn!"
Và rồi bạn dành cả ngày để tái tạo (reproduce) cái "click vào đây, rồi click vào đó" huyền thoại của họ, và phát hiện ra họ đã làm một thao tác "ngoài hành tinh" mà không có bất kỳ bộ não lập trình nào có thể lường trước được. Đó là lúc bạn nhận ra, thế giới này rộng lớn hơn những gì bạn đã học ở trường.
Cái Giá Của Việc "Sống Trong Ma Trận" – Sức Khỏe & Đời Sống Xã Hội
Bạn muốn biết bí mật để nhận ra một coder "lão làng" không? Rất đơn giản:
- Vòng Eo: Tỉ lệ nghịch với số năm kinh nghiệm (ngồi nhiều mà!).
- Đôi Mắt: Thâm quầng như gấu trúc (vì làm việc đêm là chuyện cơm bữa).
- Tư Thế: Lưng tôm, cổ rụt (bệnh nghề nghiệp của việc "cắm mặt" vào màn hình).
Cuộc sống Dev là chuỗi ngày dài ăn uống vội vàng trước màn hình, uống cà phê như nước lã, và giấc ngủ là một thứ xa xỉ.
"Người Ngoài Hành Tinh" Trong Mắt Người Thân
Đừng mong đợi bạn bè, người thân hiểu được bạn đang làm gì.
- Mẹ bạn hỏi: "Con làm cái gì mà cứ gõ lạch cạch suốt vậy? Cứu hỏa hay sao?"
- Bạn trả lời: "Con đang code, mẹ ơi. Code để làm ra app, website..."
- Mẹ bạn kết luận: "À, là thằng... sửa máy tính phải không? Sửa hộ mẹ cái máy in nhé!"
Và thế là, dù bạn là kiến trúc sư hệ thống phức tạp, trong mắt họ, bạn vẫn chỉ là một anh chàng biết cài Win và... sửa máy in. Đây là một trong những nỗi khổ lập trình viên ít ai chia sẻ, sự cô đơn trong thế giới công nghệ của chính mình.
Học, Học Nữa, Học Mãi (Hoặc Bị Đào Thải)
Ngành Công nghệ Thông tin (IT) là một dòng sông chảy xiết, không ngừng nghỉ. Nếu bạn ngừng bơi, bạn sẽ bị cuốn trôi ra khỏi bản đồ sự nghiệp ngay lập tức.
Hôm nay bạn học JavaScript, ngày mai ra VueJS, ngày kia đã thấy React Native. Bạn vừa kịp làm quen với Cloud A, thì Cloud B đã ra phiên bản mới với tính năng "siêu cấp vũ trụ".
Chúng tôi phải dành ít nhất 2-3 giờ mỗi ngày sau giờ làm để tự học, update kiến thức. Đó là một vòng lặp không hồi kết: Học => Code => Fix Bug => Học Cái Mới => Lặp Lại.
Đây không chỉ là công việc, mà là một cuộc chạy đua marathon tri thức, nơi đích đến luôn được di chuyển xa hơn ngay khi bạn nghĩ mình đã chạm tới.
Lời Kết Đắng Lòng (Nhưng Vẫn Yêu Nghề!)
Sau tất cả những lời than vãn đầy hài hước và chua chát trên, liệu chúng tôi có hối hận khi chọn nghề này không?
Tất nhiên là... KHÔNG!
Dù phải chiến đấu với deadline như Khủng Long, "tâm sự" với bug như tri kỷ, và hy sinh tuổi thanh xuân bên chiếc màn hình, cảm giác khi một dự án hoàn thành, khi một tính năng chạy mượt mà, hay khi nhận được lời khen từ người dùng... là một niềm vui không gì sánh được.
Lập trình viên là những người hùng thầm lặng, xây dựng nên thế giới mà bạn đang tương tác mỗi ngày. Chúng tôi có thể thiếu ngủ, thiếu vitamin D, nhưng không bao giờ thiếu đam mê và tinh thần chiến đấu.
Chúng tôi là những "nghệ nhân" của thế kỷ 21, sử dụng ngôn ngữ của máy móc để tạo ra những điều kỳ diệu. Và chừng nào máy tính còn cần người điều khiển, thì câu chuyện hài hước, vất vả nhưng đầy tự hào của nghề lập trình viên vẫn sẽ còn tiếp diễn.
Cảm ơn bạn đã lắng nghe tâm sự từ "tận đáy ổ cứng" của chúng tôi!
Bình luận bài viết